Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014
Thứ Tư, 29 tháng 1, 2014
BUỒN ƠI...!
BUỒN ƠI...!
Buồn ơi!... nếu mi là vật chất
Thì ta là người giàu nhất thế gian
Ta giữ nỗi buồn trong sâu thẳm
Gom thành một chuỗi ở trong tim...
Buồn nhói con tim, buồn xa vắng
Buồn ở trong ta mãi chẳng rời
Ta đựng nỗi buồn vào chiếc ly
Buồn chẳng hề tan cứ xoay tròn
Ta ngắm chiếc ly ... lặng nỗi buồn
Không gian rộng lắm buồn giăng kín
Buồn chẳng chịu xa cứ mãi gần
Buồn vương trên lá, đọng trên cành
Buồn sao da diết lúc nhớ anh
Ta giấu nỗi buồn vào đêm vắng
Buồn mãi cùng ta theo tháng ngày
Buồn chẳng hề vơi cứ mãi đầy
Ta biết làm sao cho hết buồn
Anh ở xa lắm... mãi chẳng gần
Vì anh là cả trời nhung nhớ
Tràn ngập tim em rỉ máu hồng
Nếu buồn là vật chất anh biết không
Thế gian này giàu nhất vẫn là em.
THANH BẢO_CỎ DẠI
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)